Trong thế giới bóng đá, có những con số vượt qua chức năng định danh để trở thành biểu tượng, mang trong mình cả một di sản. Chiếc áo số 10 là một huyền thoại như vậy. Từ Pelé, Maradona đến Messi, số 10 là hiện thân của thiên tài, của người nghệ sĩ sân cỏ, một nhạc trưởng dẫn dắt lối chơi, một “át chủ bài” có khả năng định đoạt trận đấu bằng một khoảnh khắc lóe sáng. Nó là con số của sự vẹn toàn, của sự sáng tạo và ngẫu hứng.
Thế nhưng, tại Manchester United, “Nhà hát của những Giấc mơ”, câu chuyện về chiếc áo số 10 lại mang một sắc thái khác biệt. Nó không có hào quang chói lòa và một định nghĩa rõ ràng như chiếc áo số 7 huyền thoại. Thay vào đó, di sản của số 10 tại Old Trafford là một dòng chảy phức tạp, bất định, được định hình bởi những cá tính mạnh mẽ, những tay săn bàn kiệt xuất và những chiến binh toàn diện hơn là những nghệ sĩ thuần túy.

Mùa hè năm 2025, dòng chảy ấy lại một lần nữa cuộn trào. Trong một động thái đầy kịch tính, ban lãnh đạo mới của Manchester United đã quyết định tước chiếc áo số 10 khỏi Marcus Rashford, một “Quỷ đỏ chính hiệu” trưởng thành từ lò đào tạo của câu lạc bộ, và trao nó cho tân binh trị giá 62,5 triệu bảng, Matheus Cunha. Hành động này không chỉ là một sự thay đổi về nhân sự. Nó là một tuyên ngôn đanh thép về sự thay đổi, một nỗ lực rũ bỏ quá khứ để hướng tới một kỷ nguyên mới.
Quyết định này phản ánh một sự chuyển dịch văn hóa sâu sắc tại Old Trafford. Thời kỳ hậu Sir Alex Ferguson thường bị ám ảnh bởi sự thiếu nhất quán và một cuộc khủng hoảng bản sắc kéo dài. Marcus Rashford, với tất cả tài năng và ý nghĩa biểu tượng của một người con Manchester , chính là hiện thân của thời kỳ đó: có những lúc anh bùng nổ như một ngôi sao hàng đầu thế giới với mùa giải ghi 30 bàn thắng , nhưng cũng có những giai đoạn sa sút phong độ đến khó tin, bị loại khỏi đội hình dưới thời HLV .
Việc trao áo số 10 cho Cunha, một cầu thủ đã chứng tỏ được hiệu suất ổn định tại Ngoại hạng Anh, cho thấy một sự thay đổi trong triết lý: sự ưu tiên giờ đây dành cho hiệu suất thực tế, cho những bàn thắng và kiến tạo có thể đo đếm được, thay vì những câu chuyện lãng mạn. Đó là một động thái thực dụng, thậm chí tàn nhẫn, để phá vỡ chu kỳ của sự thất vọng.
Không giống như nhiều câu lạc bộ khác, nơi số 10 gần như mặc định dành cho một “trequartista” hay một nhạc trưởng cổ điển, di sản của số 10 tại Manchester United là một bức tranh đa sắc thái, được vẽ nên bởi những cá tính độc nhất vô nhị. Nó không thuộc về một vị trí, mà thuộc về những cá nhân có khả năng định hình trận đấu.
Nền móng cho di sản phi truyền thống này được đặt bởi “Bộ ba thần thánh” của những năm 1960. Chiếc áo số 10 khi ấy được luân chuyển giữa Denis Law, một tay săn bàn thượng hạng; Sir Bobby Charlton, một thủ lĩnh và biểu tượng của sự kiên cường; và George Best, một nghệ sĩ sân cỏ ngẫu hứng. Sự đa dạng của họ đã chứng minh rằng giá trị của số 10 tại Old Trafford gắn liền với cá tính và khả năng định đoạt trận đấu của người mặc.

Dưới triều đại của Sir Alex Ferguson, triết lý này tiếp tục được củng cố. Số 10 của ông phải là người có thể chiến thắng trận đấu, dù bằng cách nào. Mark “Sparky” Hughes là hiện thân của sức mạnh và ý chí, một “cầu thủ của những trận đấu lớn” , trong khi Teddy Sheringham lại là một bộ óc chiến thuật, một tiền đạo lùi thông minh mà đỉnh cao là vai trò quyết định trong trận chung kết Champions League 1999.
Nếu có một cầu thủ nào tổng hòa được tất cả những phẩm chất đó, thì đó chính là Wayne Rooney. Khoác áo số 10 từ năm 2007 , “Gã Shrek” đã định nghĩa lại vai trò này. Anh là sự kết hợp của một tay săn bàn tàn nhẫn, một chiến binh không mệt mỏi và một người kiến tạo lùi sâu, cuối cùng trở thành cầu thủ ghi bàn vĩ đại nhất lịch sử câu lạc bộ với 253 bàn thắng. Anh là một số 10 toàn diện, biểu tượng cho cả một kỷ nguyên.
Thời kỳ hậu Ferguson chứng kiến chiếc áo được trao cho những cá tính khác biệt. Zlatan Ibrahimović, với tuyên bố “số 10 là ngôi sao” , đã có một nhiệm kỳ ngắn ngủi nhưng đầy uy quyền. Sau đó, nó thuộc về Marcus Rashford, một người con của Manchester. Sự nghiệp của Rashford với áo số 10 là một câu chuyện buồn vui lẫn lộn, từ đỉnh cao với mùa giải 30 bàn thắng đến sự sa sút không phanh trong mùa giải 2024/25, dẫn đến quyết định tước áo đầy tranh cãi.
Giữa bối cảnh đó, Matheus Cunha xuất hiện, không chỉ với tư cách một tân binh đắt giá mà còn là người được trao gánh nặng kế thừa chiếc áo số 10. Anh không phải là một số 10 cổ điển, nhưng những phẩm chất độc đáo của anh lại phù hợp một cách đáng ngạc nhiên với di sản phi truyền thống của con số này tại Manchester United.

Hành trình của Cunha là một minh chứng cho sự bền bỉ và tài năng. Từ futsal trên đường phố Brazil, anh phiêu bạt qua các giải đấu châu Âu, từ Thụy Sĩ (Sion), Đức (RB Leipzig, Hertha Berlin) đến Tây Ban Nha (Atlético Madrid), trước khi thực sự bùng nổ tại Premier League trong màu áo Wolves. Đỉnh cao trong sự nghiệp của anh cho đến nay là tấm huy chương vàng Olympic Tokyo 2020, nơi anh là đầu tàu của đội tuyển Brazil.
Phong cách chơi của Cunha rất khó để đóng khung. Anh được mô tả là một “số 9 lai” , một cầu thủ tấn công toàn diện có thể chơi ở mọi vị trí trên hàng công. Nhưng điểm mạnh nhất, điều khiến anh trở nên đặc biệt, chính là khả năng đi bóng và mang bóng (ball-carrying). Anh là một “kẻ tạo hỗn loạn”, người có thể xé toang hàng phòng ngự đối phương bằng sự kết hợp giữa sức mạnh, tốc độ và kỹ thuật điêu luyện. Anh không ngại va chạm, luôn đòi hỏi bóng và sở hữu “sự ngạo mạn cần thiết” để tỏa sáng ở một câu lạc bộ lớn.
Cunha không phải mẫu cầu thủ thích những đường chuyền an toàn. Anh luôn trực diện, luôn hướng về phía trước, và là một mối đe dọa chết người trong các pha phản công và chuyển đổi trạng thái. Về mặt cá tính, anh được so sánh với Eric Cantona , một cầu thủ chơi bóng theo bản năng, tự do và sáng tạo. Anh có “một chút điên rồ” của các cầu thủ Nam Mỹ, một sự quyết liệt và gai góc mà Old Trafford đã không được thấy trong một thời gian dài.
Những lời khen ngợi về phong cách chơi của Cunha không phải là suông. Các số liệu thống kê của anh tại Premier League, đặc biệt trong mùa giải 2024/25, chứng minh anh là một cầu thủ vừa biểu diễn đẹp mắt, vừa cực kỳ hiệu quả.
Hồ sơ thống kê của Cunha là một sự dị biệt thú vị. Anh sở hữu khả năng săn bàn ưu tú, độc lập với 0.52 bàn thắng không tính penalty mỗi 90 phút, xếp ở phân vị thứ 96 so với các cầu thủ cùng vị trí. Sự tự tin của anh thể hiện qua việc lọt vào top 4 cầu thủ sút nhiều nhất giải đấu với 110 lần dứt điểm, đồng thời dẫn đầu về số bàn thắng từ ngoài vòng cấm (5 bàn), mang đến một vũ khí tấn công đa dạng từ xa.

Không chỉ dứt điểm tốt, Cunha còn là một trong những cầu thủ đi bóng hiệu quả nhất giải, với 2.11 lần rê bóng thành công mỗi 90 phút (phân vị thứ 97), cho thấy khả năng phá vỡ cấu trúc phòng ngự đối phương bằng nỗ lực cá nhân. Đáng kinh ngạc hơn, anh còn thể hiện nỗ lực pressing ấn tượng với chỉ số cắt bóng thuộc top 2% tiền đạo hàng đầu.
Sự nguy hiểm trong lối chơi của anh còn được minh chứng qua việc anh là một trong hai cầu thủ bị phạm lỗi nhiều nhất giải đấu, thường xuyên mang về các tình huống cố định cho đội nhà. Thông thường, một cầu thủ sút nhiều sẽ không có chỉ số rê bóng và phòng ngự ưu tú, nhưng Cunha lại xuất sắc ở cả ba hạng mục này, biến anh thành một vũ khí lai lý tưởng cho hệ thống bóng đá hiện đại, giàu năng lượng mà HLV Ruben Amorim đang xây dựng.
Các nhà phân tích đều đồng ý rằng Cunha là “mảnh ghép hoàn hảo” cho sơ đồ 3-4-2-1 mà HLV Ruben Amorim ưa thích. Anh có thể hoạt động như một trong hai “số 10” chơi ngay sau tiền đạo cắm, lùi sâu nhận bóng, liên kết lối chơi và phát động những đợt tấn công dồn dập. Kinh nghiệm thi đấu trong một hệ thống tương tự tại Wolves là một lợi thế không nhỏ.
Tuy nhiên, áp lực dành cho anh là vô cùng lớn. Anh đến với một mức giá khổng lồ sau một mùa giải thảm họa của câu lạc bộ, và nhận lấy chiếc áo từ một biểu tượng bản địa đang trên đà sa sút. Phản ứng của người hâm mộ là sự pha trộn giữa phấn khích và hoài nghi. Câu hỏi lớn nhất là liệu HLV có thể khai thác được sự tự do và bản năng của Cunha trong một hệ thống chiến thuật có cấu trúc hay không. Dù vậy, những tín hiệu ban đầu là rất tích cực. Sau trận ra mắt, HLV Amorim đã ca ngợi: “Tôi nghĩ Matheus Cunha đã cho thấy những gì chúng tôi cần”.

Di sản thực sự của chiếc áo số 10 tại Manchester United không nằm ở một vị trí cố định trên sân, mà ở vai trò của một lá bùa hộ mệnh, một cá nhân kiệt xuất có thể thay đổi trận đấu bằng tài năng và cá tính. Từ những tay săn bàn như Law, những chiến binh như Hughes, đến những bộ óc như Sheringham và một biểu tượng toàn diện như Rooney, đó là một dòng chảy của những “talisman” độc nhất.
Matheus Cunha, với sự pha trộn giữa hiệu suất đã được kiểm chứng tại Premier League, kỹ năng Samba ngẫu hứng và một cá tính mạnh mẽ, không phải là bản sao của bất kỳ ai đi trước. Anh là một sự tổng hợp độc đáo, một cầu thủ phù hợp một cách kỳ lạ với di sản phi truyền thống của chiếc áo này. Anh không phải là một “vị cứu tinh”, nhưng anh là một niềm hy vọng có cơ sở. Anh mang đến những phẩm chất mà United đang khao khát: sự trực diện, khả năng tạo đột biến và hiệu quả đầu ra rõ ràng. Việc trao cho anh chiếc áo số 10 là một canh bạc có tính toán, một sự đầu tư vào một tương lai năng động và hứa hẹn hơn.
“Nhà hát của những Giấc mơ” đang chờ đợi một vũ điệu mới. Liệu vũ điệu Samba của Matheus Cunha có thể một lần nữa thắp sáng sân khấu này và viết tiếp trang sử hào hùng, nhưng cũng đầy bất định, của chiếc áo số 10? Câu trả lời nằm ở đôi chân của anh, và ở sự kiên nhẫn của những người yêu mến Quỷ đỏ.