Trong hiệp một chuyến làm khách trước Fulham tại Craven Cottage,. Manchester United được hưởng một quả phạt đền khi tỉ số vẫn đang là 0-0. Mọi ánh mắt, mọi ống kính máy quay đều đổ dồn về phía Bruno Fernandes, người đội trưởng, linh hồn của đội bóng. Đây là khoảnh khắc của anh, cơ hội để nắm lấy quyền kiểm soát, để dập tắt những lời hoài nghi đầu mùa. Không phải là những pha nhảy chân sáo đầy tự tin như thường lệ, Bruno quyết định tung cú sút thật mạnh vào góc cao khung thành đưa bóng bay thẳng lên trời.
Sự im lặng bao trùm lấy khu vực khán đài của các cổ động viên đội khách. Đây không chỉ là một quả penalty bị bỏ lỡ; nó là một ẩn dụ hoàn hảo cho tình trạng của Manchester United lúc này, một khoảnh khắc tiềm năng bị phung phí, chỉ để lại sự thất vọng và vô vàn câu hỏi.

Sự kiện đơn lẻ ấy chính là cánh cửa dẫn vào cuộc khủng hoảng rộng lớn hơn. Một đội bóng đã chi đậm cho hàng công mới nhưng vẫn chưa thể ghi nổi một bàn thắng từ các tình huống bóng sống sau hai trận. Một huấn luyện viên mới, Ruben Amorim, đã phải chịu áp lực nặng nề ngay từ những ngày đầu. Và ở trung tâm của tất cả, người đội trưởng giờ đây phải đối mặt với một quyết định mang tính bước ngoặt: tiếp tục gồng gánh cơn bão tại Old Trafford, hay chấp nhận một lời đề nghị béo bở và đầy ý nghĩa từ Ả Rập Saudi.
180 phút đầu tiên của mùa giải 2025/2026 đã phơi bày một nghịch lý cốt lõi của Manchester United: sự thống trị về mặt thống kê che giấu một sự mong manh sâu sắc bên trong.
Trong trận mở màn mùa giải tại Old Trafford, các con số thống kê vẽ nên một bức tranh lệch lạc. Manchester United kiểm soát trận đấu với tỷ lệ cầm bóng lên tới 61%, tung ra tổng cộng 22 cú sút với 7 lần trúng đích. Ngược lại, Arsenal chỉ có vỏn vẹn 9 cú sút và 3 lần đưa bóng đi trúng khung thành. Về lý thuyết, đây là màn trình diễn của một đội bóng xứng đáng giành chiến thắng một cách thoải mái.
Tuy nhiên, thực tế lại là một “bình minh giả tạo”. Bất chấp ưu thế trên giấy tờ, màn trình diễn của Quỷ Đỏ lại thiếu đi sự sắc bén cần thiết. Bộ đôi tấn công tân binh Matheus Cunha và Bryan Mbeumo đã cho thấy những tia hy vọng le lói, Cunha với những pha đi bóng mạnh mẽ và Mbeumo với những cú dứt điểm hiểm hóc đã thử tài thủ thành David Raya, nhưng sản phẩm cuối cùng vẫn là con số không tròn trĩnh. Điều này nhấn mạnh một vấn đề cố hữu về hiệu quả đã đeo bám United trong nhiều năm, một vấn đề mà các bản hợp đồng mới được cho là sẽ giải quyết.
Trận đấu cuối cùng được định đoạt bởi một sai lầm cá nhân tai hại. Altay Bayindir, người được HLV Amorim lựa chọn bắt chính vì “lý do chiến thuật”, đã không thể làm chủ vòng cấm của mình, dẫn đến bàn thắng bằng đầu dễ dàng của Riccardo Calafiori. Khoảnh khắc này phơi bày một chủ đề quen thuộc: sự tự hủy. United không bị đối thủ áp đảo, họ tự thua. Điều này ngay lập tức đặt ra những câu hỏi về khả năng phán đoán của Amorim, đặc biệt là khi Andre Onana đã bình phục chấn thương và sẵn sàng ra sân.
Kịch bản tiếp tục lặp lại một tuần sau đó. United vươn lên dẫn trước ở phút 58 nhờ pha phản lưới nhà của Rodrigo Muniz bên phía Fulham. Đây lẽ ra phải là nền tảng cho chiến thắng đầu tiên của mùa giải.
Thế nhưng, thay vì xây dựng trên lợi thế đó, United lại sụp đổ về mặt tâm lý. Đây chính là lúc lời chỉ trích cay đắng của Amorim sau trận đấu trở nên có trọng lượng: “Sau khi ghi bàn, MU đã quên mất việc duy trì lối chơi”. Phát biểu này, đến từ chính người quản lý, cho thấy sự thiếu bản lĩnh và kỷ luật chiến thuật của toàn đội.

Tuyến giữa, phòng máy của bất kỳ đội bóng nào, đang bị đối thủ công khai nhắm đến và khai thác. Lời thừa nhận của Alex Iwobi bên phía Fulham là một bằng chứng không thể chối cãi: “Chúng tôi biết có thể xuyên phá giữa hai tiền vệ của họ và đã làm được”. Điều này được chứng thực bởi màn trình diễn mờ nhạt của Casemiro (bị thay ra sau 53 phút) và Manuel Ugarte. Đây là một thất bại nghiêm trọng về mặt chiến thuật, một điểm yếu đã tồn tại từ mùa trước mà Amorim vẫn chưa thể khắc phục.
Bằng chứng rõ ràng nhất cho sự cứng nhắc về chiến thuật là cách xử lý trường hợp của Kobbie Mainoo. Lời giải thích của Amorim rằng Mainoo đang “cạnh tranh trực tiếp với Bruno Fernandes” cho một vị trí trong đội hình là một lời thú nhận gây sốc. Phát biểu này cho thấy một lỗ hổng cơ bản trong tư duy chiến thuật của ông: ông coi hệ thống của mình là bất biến và các cầu thủ chỉ là những bộ phận có thể thay thế, thay vì điều chỉnh hệ thống để phát huy tối đa tài năng của những cá nhân xuất sắc nhất. Mainoo, người hùng của trận chung kết FA Cup mùa trước , sở hữu những phẩm chất khác biệt so với Bruno, như khả năng giữ bóng và chống pressing. Một huấn luyện viên hàng đầu sẽ tìm cách để cả hai cùng thi đấu. Việc Amorim từ chối làm điều đó cho thấy ông là một người quản lý hệ thống đến mức cực đoan, ưu tiên cấu trúc định sẵn của mình hơn là tài năng năng động mà ông có trong tay.
Quyết định này gây ra những hệ lụy tiêu cực. Nó đặt một gánh nặng sáng tạo và thể chất không bền vững lên vai Fernandes. Nó có nguy cơ làm thui chột tài năng trẻ đầy triển vọng của Mainoo. Và nó khiến Manchester United trở nên dễ đoán về mặt chiến thuật, khi đối thủ biết rằng cấu trúc tiền vệ của họ rất mỏng manh và thiếu sự đa dạng.
Áp lực càng gia tăng khi nhìn vào khoản đầu tư khổng lồ cho hàng công. Bộ ba Cunha, Mbeumo và Sesko có tổng giá trị gần 200 triệu bảng, được đưa về để giải quyết thành tích ghi bàn tệ hại với chỉ 44 bàn ở mùa trước. Dù Amorim bày tỏ sự tin tưởng rằng “những bàn thắng sẽ đến” , sự kiên nhẫn của người hâm mộ là có hạn. Việc không thể ghi bàn từ bóng sống trong hai trận đấu đã đặt khoản đầu tư khổng lồ này dưới sự giám sát chặt chẽ.
Vấn đề còn trở nên trầm trọng hơn ở đầu sân bên kia. Sai lầm của Bayindir trước Arsenal đã phải trả giá đắt. Việc câu lạc bộ đang tích cực theo đuổi một thủ môn khác, Senne Lammens , là một cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm công khai đối với cả Bayindir và Onana. Sự bất ổn ở một vị trí quan trọng như vậy đã lan tỏa sự không chắc chắn ra toàn bộ hệ thống phòng ngự
Trong khi đó, người đội trưởng của Man United – Bruno Fernandes cũng cho thấy anh đang vướng vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Kể từ khi gia nhập vào tháng 1 năm 2020, Bruno đã là một cỗ máy không ngừng nghỉ. Anh đã có 187 lần ra sân tại Premier League, nhiều hơn hầu hết các cầu thủ khác trong cùng thời kỳ. Tổng số lần đóng góp trực tiếp vào bàn thắng của anh (62 bàn, 50 kiến tạo) chỉ bị vượt qua bởi Son Heung-min và Mohamed Salah. Anh là cầu thủ tạo cơ hội hiệu quả thứ sáu tại Premier League trong suốt 22 năm qua.
Những con số này không chỉ là thống kê; chúng là nền tảng di sản của anh. Chúng nhắc nhở chúng ta về tác động thay đổi cục diện mà anh đã mang lại. Anh đã một tay vực dậy câu lạc bộ khi mới đến và luôn là nguồn sống sáng tạo kể từ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh là một biểu tượng hiện đại của câu lạc bộ. Điều này cho thấy sức nặng của những gì anh có thể phải từ bỏ.
Vai trò của anh đã thay đổi và áp lực ngày càng gia tăng. Dưới thời Amorim, anh được yêu cầu chơi lùi sâu hơn, điều này làm thay đổi tầm ảnh hưởng của anh lên trận đấu. Tấm băng đội trưởng trong một đội bóng đang gặp khó khăn mang lại sự soi mói cực lớn, và những sự thất vọng trên sân cùng các vấn đề kỷ luật trong quá khứ của anh càng bị khuếch đại.
Phát biểu của anh sau trận hòa Fulham, “Chúng tôi không thể hài lòng với một điểm” , bộc lộ một sự thất vọng sâu sắc. Quả penalty hỏng ăn chính là biểu hiện hữu hình của áp lực này — người đáng tin cậy nhất của đội bóng lại thất bại vào thời khắc quan trọng nhất. Có thể nói, anh đang phải gánh trên vai sức nặng từ sự rối loạn của cả một câu lạc bộ.
Giữa lúc hỗn loạn, những lời thì thầm từ sa mạc Ả Rập ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Lời mời gọi không chỉ đến từ một phía. Al Nassr, được dẫn dắt bởi Jorge Jesus, chính là huấn luyện viên đã trao cho Fernandes cơ hội ra mắt tại Sporting CP và có mối quan hệ thân thiết với gia đình anh. Đây không phải là một lời đề nghị vô danh, chỉ vì tiền. Đó là một lời kêu gọi cá nhân từ một người thầy, một cơ hội tái hợp với người đồng đội Cristiano Ronaldo trong một môi trường quen thuộc.
Một gã khổng lồ khác của Saudi Pro League, Al Ittihad, cũng đã vào cuộc một cách quyết liệt. Các báo cáo cho thấy đã có những cuộc gặp gỡ bí mật giữa đại diện của câu lạc bộ và phía Fernandes, với những cuộc đàm phán được mô tả là “tích cực”.

Sự cám dỗ kép này đến vào một thời điểm nhạy cảm. Chỉ mới tháng 6, Bruno đã thẳng thừng từ chối một hợp đồng trị giá 200 triệu bảng từ Al Hilal, tuyên bố mong muốn “chơi ở cấp độ cao nhất và cạnh tranh cho những danh hiệu lớn”. Nhưng bối cảnh đã thay đổi một cách chóng mặt.
Vào tháng 6, vẫn còn sự lạc quan trước mùa giải. Anh cam kết với “dự án” tại United. Nhưng đến cuối tháng 8, United đang chìm trong khủng hoảng. Chiến thuật của huấn luyện viên đang thất bại. Đội bóng mong manh về mặt tinh thần. Anh, người đội trưởng, vừa bỏ lỡ một quả penalty quan trọng và rõ ràng đang rất thất vọng.
Những lời đề nghị từ Al Nassr và Al Ittihad, vì thế, không chỉ đại diện cho tiền bạc. Chúng đại diện cho một lối thoát khỏi cái nồi áp suất Old Trafford.
Mặc dù trái tim của mọi người hâm mộ đều gào thét mong anh ở lại, nhưng logic của tình hình khiến việc ra đi trở nên dễ hiểu một cách bi thảm. Thất bại này không phải của anh, mà là của câu lạc bộ. Sự hỗn loạn có hệ thống, sự cứng nhắc về chiến thuật của huấn luyện viên, và gánh nặng to lớn, bất công đặt lên vai anh đã tạo ra một tình huống mà việc rời đi không còn là sự phản bội tham vọng, mà có lẽ là con đường hợp lý duy nhất để bảo toàn nó dưới một hình thức khác.
Quyết định cuối cùng phụ thuộc vào việc anh tin rằng sự hỗn loạn ở Old Trafford là một cơn bão tạm thời hay một khí hậu vĩnh viễn. Dựa trên bằng chứng của thập kỷ qua, và những dấu hiệu đáng báo động trong hai tuần đầu tiên, vế sau dường như có khả năng xảy ra cao hơn một cách đáng sợ. Do đó, một cuộc chia tay, dù đau đớn cho tất cả các bên, có thể là lựa chọn hợp lý nhất cho người đàn ông đã cống hiến quá nhiều cho câu lạc bộ.